Trong kỷ nguyên mà công nghệ và trí tuệ nhân tạo đang len sâu vào mọi lĩnh vực của đời sống, giáo dục đứng trước những thay đổi chưa từng có. Máy móc có thể truyền đạt kiến thức, hỗ trợ người học tự tìm hiểu và thậm chí mô phỏng cách giảng dạy của con người. Điều đó đặt ra băn khoăn về vai trò của người thầy trong thời đại mới. Tuy nhiên, khi nhìn sâu vào bản chất của giáo dục và vào truyền thống văn hóa Việt Nam, có thể thấy rằng dù phương thức dạy – học thay đổi, những giá trị cốt lõi gắn với người thầy vẫn bền vững, đặc biệt là tinh thần tôn sư trọng đạo đã ăn sâu vào đạo lý và nhân cách của người Việt qua nhiều thế hệ.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Khi công nghệ tạo ra mô hình học tập mới và câu hỏi về vai trò người thầy
Sự trỗi dậy của trí tuệ nhân tạo, robot giáo dục, hệ thống học tập thông minh và các nền tảng trực tuyến đã làm thay đổi sâu sắc cách con người tiếp cận tri thức. Ngày nay, học sinh có thể học toán bằng một ứng dụng, luyện ngoại ngữ với phần mềm thông minh, tham gia lớp học ảo với giảng viên từ những đại học hàng đầu thế giới. Công nghệ giúp người học chủ động hơn, mở rộng khả năng tiếp cận tri thức hơn bao giờ hết, đồng thời giảm gánh nặng truyền thụ của giáo viên. Điều đó khiến nhiều người đặt câu hỏi: liệu vị thế của người thầy có còn vững chắc? Liệu truyền thống tôn sư trọng đạo vốn được coi là nền tảng đạo lý của người Việt có bị phai nhạt trong thời đại máy móc có thể “làm thay” một phần công việc của con người?
Thực tế cho thấy, công nghệ dù ưu việt đến đâu cũng chỉ là công cụ hỗ trợ, không thể thay thế bản chất sâu xa của giáo dục. Trí tuệ nhân tạo có thể trả lời câu hỏi nhanh chóng, cung cấp kho kiến thức rộng lớn và thậm chí mô phỏng hành vi người học, nhưng không thể dạy con người về đạo lý, nhân cách hay những giá trị tinh thần được tích lũy qua trải nghiệm sống. Công nghệ có thể chỉ ra lời giải đúng, nhưng không thể giúp học trò hiểu vì sao phải sống đúng. Trong khi đó, giáo dục vốn là quá trình tương tác giữa tri thức, cảm xúc và nhân cách, một quá trình mà chỉ có con người – với sự thấu cảm, kinh nghiệm và tâm hồn – mới có thể đảm nhiệm.
Chính vì thế, khi công nghệ ngày càng mạnh mẽ, vai trò của người thầy không bị thu hẹp mà chuyển dịch sang tầm cao hơn. Giáo viên không còn chỉ là người truyền đạt thông tin, mà trở thành người định hướng, người dẫn dắt và người hun đúc nhân cách cho học trò. Ở chiều ngược lại, học trò càng tiếp cận nhiều nguồn tri thức thì càng cần một điểm tựa để phân biệt đúng – sai, chân – ngụy, giá trị – vô nghĩa. Điểm tựa đó chính là người thầy.
Giá trị bền vững của người thầy trong dòng chảy văn hóa Việt Nam
Trong truyền thống văn hóa Việt Nam, người thầy không chỉ là người dạy chữ, mà còn là người rèn người. Từ cách xưng hô “thầy – trò”, từ tục lệ tri ân thầy cô, cho đến những câu chuyện về đạo nghĩa thầy trò trong lịch sử, tất cả đều phản ánh vị thế đặc biệt của người thầy trong tâm thức dân tộc. Văn hóa tôn sư trọng đạo vì thế không phải chỉ là biểu hiện của sự tôn kính đối với tri thức, mà sâu xa hơn là sự tri ân đối với những người đã giúp con người trưởng thành về nhân cách và bản lĩnh.
Ngày nay, truyền thống ấy vẫn giữ nguyên giá trị. Trong bối cảnh xã hội biến đổi nhanh chóng, khi học sinh phải đối diện với áp lực học tập, khủng hoảng tâm lý, môi trường số với vô vàn rủi ro, thầy cô càng trở thành điểm tựa quan trọng. Một lời động viên đúng lúc có thể giúp một học trò tìm lại niềm tin; sự nghiêm khắc đúng chỗ có thể đưa một em nhỏ rời xa những cám dỗ sai lệch; tấm gương sống của thầy cô có thể gieo vào học trò khát vọng sống đẹp, sống có trách nhiệm. Những điều này – dù thay đổi bao nhiêu – vẫn là những giá trị mà công nghệ không bao giờ tái tạo được.
Hơn thế, truyền thống tôn sư trọng đạo đã trở thành một phần của căn tính văn hóa Việt Nam. Người Việt có thể quên một bài giảng, nhưng không quên tình nghĩa của người thầy. Học trò thành đạt vẫn tìm về thăm thầy cũ, nhiều gia đình gìn giữ nếp tri ân thầy cô qua nhiều thế hệ. Điều này không chỉ thể hiện sự biết ơn, mà còn cho thấy vai trò của người thầy vượt lên trên tri thức và trở thành một biểu tượng của nhân nghĩa. Sự trường tồn ấy cho thấy dù công nghệ có tiến bộ đến đâu, đạo lý thầy trò vẫn là giá trị bền vững trong đời sống tinh thần của người Việt.
Giữ gìn và phát huy tinh thần tôn sư trọng đạo trong thời đại công nghệ
Để giá trị tôn sư trọng đạo tiếp tục lan tỏa trong bối cảnh mới, xã hội cần một cách tiếp cận phù hợp với thời đại. Trước hết, chính người thầy phải là người tiên phong trong đổi mới, không ngừng học tập và thích ứng với công nghệ. Khi thầy cô làm chủ công nghệ, họ sẽ có thêm sức mạnh để tổ chức lớp học hiện đại hơn, cá nhân hóa việc dạy học sâu hơn và kết nối với học trò hiệu quả hơn. Uy tín của người thầy không chỉ nằm ở tri thức chuyên môn, mà còn ở khả năng cập nhật, sáng tạo và giữ gìn phẩm chất nghề nghiệp trong mọi hoàn cảnh.
Bên cạnh đó, gia đình và xã hội cần tiếp tục nuôi dưỡng thái độ trân trọng đối với nghề giáo. Văn hóa tri ân thầy cô phải được thực hành hàng ngày bằng những hành động giản dị nhưng chân thành: sự tôn trọng khi giao tiếp, sự hợp tác trong giáo dục con trẻ, sự ghi nhận những đóng góp thầm lặng của thầy cô. Khi cộng đồng trân trọng người thầy, học trò sẽ tự nhiên học được cách tôn kính, và truyền thống tốt đẹp sẽ tiếp tục được trao truyền.
Cuối cùng, nhà trường và ngành giáo dục cần tạo ra môi trường nơi người thầy được trao quyền và được bảo vệ. Công nghệ có thể hỗ trợ mạnh mẽ cho giáo dục, nhưng không thể thay thế vai trò trung tâm của thầy cô. Việc xây dựng chính sách phù hợp, đầu tư cho đào tạo và tạo động lực cho đội ngũ nhà giáo là điều kiện quan trọng để gìn giữ chất lượng giáo dục và bảo vệ nền tảng văn hóa tôn sư trọng đạo của dân tộc.
Trong thời đại công nghệ, máy móc có thể dạy chữ nhưng không thể dạy người; có thể cung cấp tri thức nhưng không thể truyền đạo lý; có thể mô phỏng hành vi nhưng không thể thay thế tấm gương sống của thầy cô. Bởi vậy, dù công nghệ thay đổi nghề dạy học, người thầy vẫn giữ vai trò không thể thay thế trong sự hình thành nhân cách, trong hành trình nuôi dưỡng khát vọng và trong việc gìn giữ bản sắc văn hóa Việt Nam. Truyền thống tôn sư trọng đạo do đó không phải là giá trị của quá khứ, mà là tài sản tinh thần cần được bảo vệ và tiếp tục phát huy trong kỷ nguyên mới – nơi tri thức mở rộng nhưng đạo lý, nhân nghĩa và lòng biết ơn vẫn là nền tảng cho sự phát triển bền vững của mỗi con người và của cả dân tộc.
